DIỄN ĐÀN VĂN HÓA - THÔNG TIN THỊ XÃ CAM RANH
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Statistics
Diễn Đàn hiện có 35 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: dokimphuong

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 339 in 229 subjects
Thống Kê
Hiện có 10 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 10 Khách viếng thăm :: 1 Bot

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 120 người, vào ngày 6/2/2011, 9:42 am

THẦY VÀ TRÒ

Go down

THẦY VÀ TRÒ Empty THẦY VÀ TRÒ

Bài gửi  kiemhoang 9/12/2009, 9:22 pm

Trần Thị Nghĩa
Trường TH Sơn Trung – huyện Khánh Sơn – Khánh Hoà
(Tặng tất cả học trò yêu dấu của tôi)

Chiều xuống tự bao giờ, sương mờ mịt cả mặt sông. Bước chân lang thang đã đưa Dũng đến ngôi nhà sàn quen thuộc bên sườn đồi. Thế mà đã hơn sáu năm trôi qua trên miền đất Khánh Sơn này. Ngày mai, Dũng sẽ giã từ tất cả, ngôi trường với những học trò yêu dấu, bản làng quen thuộc, rừng núi Khánh Sơn này. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình với một tấm lòng thanh thản. Nhưng sao cầm quyết định ra về trong tay rồi mà lòng anh cứ mãi bâng khuâng..
Ngày ấy, anh được phân công chủ nhiệm lớp 12 trường THPT Khánh Sơn, trong số học sinh của anh, anh chú ý nhất là cô bé A Mây, có lẽ vì A Mây lớn nhất lớp và lại thường xuyên nghỉ học nữa. Vì thế, A Mây học rất yếu. Trong một tiết kiểm tra, vì bực mình trước tờ giấy làm bài bỏ trắng của A Mây, Dũng đã nặng lời và sau đó cô bé nghỉ học hơn mười ngày. Với trách nhiệm là giáo viên chủ nhiệm , Dũng đã đến nhà để động viên em đến lớp. Cô bé thật bướng bỉnh cứ tìm cách trốn lánh.Cuối cùng Dũng cũng gặp và anh đưa cho A Mây những tập báo Thiếu niên Tiền phong, những tập bưu ảnh về con người và đất nước , gợi cho cô những mơ ước về tương lai và cho cô biết chỉ có một con đường đến tương lai tươi đẹp, thoát khỏi sự nghèo đói đó là tri thức. Hôm sau, A Mây đã đến lớp và để em theo kịp bạn bè Dũng phải dạy phụ đạo thêm cho cô bé ngoài những giờ chính khóa, và những ngày chủ nhật cô học trò lại dạy cho thầy biết bao điều lạ về tập tục của người Raglay.cuối năm lớp 12, Dũng khuyên A- Sao nộp đơn vào trường Sư phạm và anh lại lo tất cả hồ sơ thủ tục cho cô bé cũng như tất cả các học sinh khác trong lớp của mình.
Hôm lên đường về Nha Trang để nhập học, A Mây mời Dũng đi thác. Vốn say mê sưu tầm các loài phong lan nên Dũng nhận lời.Vì đây cũng là dịp để anh tìm hái phong lan.Thì ra A Mây cũng biết được ý thích của thầy mình. Cô bé đã tìm và cất ở một hốc đá cả chục giò phong lan thật đẹp để tặng cho Dũng. Trong tiếng ào ào của dòng thác chảy, tiếng A Mây như từ xa vọng lại mơ hồ; “Trước kia em yêu núi rừng vô cùng, em thích đi lang thang một mình trong núi, em chỉ thấy lòng nhẹ nhàng khi một mình bên cạnh rừng núi rẫy nương. Nhưng thầy đã cho em biết bao điều mới lạ, đã chắp cánh cho em đến những chân trời mơ ước xa xôi. Em không muốn rời khỏi núi rừng quen thuộc dù chỉ một ngày nhưng vì thầy em sẽ đi và và mãi mãi chỉ vì thầy mà thôi ”.
Lần đầu tiên Dũng không dám nhìn vào đôi mắt to, mơ màng ẩn dưới hàng lông mi dày rậm cong vút của cô học trò. Đôi môi mà mỗi lúc cô bé cười cứ làm người ta ngỡ trước mặt mình là một tia nắng ban mai bây giờ mím lại đầy vẻ cương quyết.
Một cơn gió thoảng qua, vài chiếc lá rừng rơi xuống nhẹ nhàng như sợ chạm vỡ không gian…
Suốt thời gian học sư phạm, A Mây viết thư đều cho anh. những lá thư vụng về ngây thơ nhưng chứa đựng những tình cảm nồng nàn đầy lòng thương yêu và kính trọng. Dũng rất trân trọng những tình cảm đó nhưng anh luôn xem A Mây là một cô học trò, mãi mãi chỉ là cô học trò cần sự động viên nâng đỡ của anh mà thôi. Thỉnh thoảng Dũng cũng gởi vài lời khuyên bảo trong việc học hành. Anh biết ẩn sau khuôn mặt đẹp và dịu dàng kia là một trái tim cháy bỏng, mạnh mẽ như núi rừng, như dòng thác lũ mùa mưa. Chỉ cần một phản ứng thiếu tế nhị của anh, A Mây sẽ bỏ học về ngay nên anh im lặng.
Thời gian qua đi….
Ngày A Mây ra trường là ngày Dũng nộp đơn xin chuyển về đồng bằng công tác. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trên miền núi Khánh Sơn đã lâu nhưng anh vẫn ở lại cho đến ngày A Mây là một cô giáo.
Dũng định sẽ đến thăm gia đình A Mây và sau đó sẽ giã từ cô. Nhưng đến đây rồi anh lại thấy mình không thể. Ngôi nhà sàn nằm ngay dưới ánh trăng thượng tuần mờ ảo. Khung cửa sổ có hai giò phong lan nơi anh đã từng ngồi dạy học cho A Mây . Đứng một lúc, Dũng lại quay về. Đến cổng trường anh chợt thấy một người vụt đi qua nhưng không kịp nhìn rõ ai vì bóng tối đa trùm lên lối đi che khuất bòng người đó. Anh bước vội vào phòng. Một tờ giấy đặt trên bàn. Những dòng chữ quen thuộc của A Mây :

“… Có những thần linh cho đến trọn đời ta không được thấy
Có những con người dẫu đến trọn đời ta không được yêu
Như con sông kia chảy mãi về Đông ngọn nước xuôi chiều
Thấy những sườn non tốt tươi nhưng không bao giờ gặp gỡ…”

Thì ra A Mây đã biết chuyện Dũng chuyển về .Thôi cũng được, thời gian sẽ làm dịu đi tất cả . Rồi ngày mai khi đứng trên bục giảng rồi. Em sẽ hiểu tình cảm tôi dành cho em từ bao lâu nay là một mối tình bất diệt của tất cả những thầy cô giáo đối với học sinh thân yêu của mình. Em và tất cả những học trò tôi đã từng dạy dỗ sẽ mãi hoài sống ở trong tôi.
Nguồn: tác giả Trần Thị Nghĩa
kiemhoang
kiemhoang
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 75
Join date : 07/10/2009
Age : 62
Đến từ : Cam Ranh

http://phongvhttcr.gov.vn

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết